Vô Củ

/

Chương 307

Chương 307

Vô Củ

27.946 chữ

08-03-2023

Tử Thanh đang bận bịu, có tự nhân đột nhiên đi tới nói:

"Đại nhân, Vương thượng mời ngài."

Tử Thanh vừa nghe, nhanh chóng đi tiểu tẩm cung.

Ngô Củ đang bưng một chén trà, chậm rãi thưởng thức, thoạt nhìn đặc biệt nhàn nhã.

Gần đây Sở quốc không có việc gì, quan hệ cùng Chu quốc phát triển cũng không tồi, bởi vậy vô cùng thái bình.

Ngô Củ cũng không có chuyện gì làm, rất lâu rồi không có bận rộn.

Tử Thanh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, bất quá nhìn thấy Sở Vương nhàn nhã uống trà như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tử Thanh nói:

"Vương thượng, có chuyện gì dặn dò tiểu thần đi làm?"

Ngô Củ vừa nghe, cười híp mắt đem chén trà thả xuống, nói:

"Có có có, vừa vặn có chuyện này cần làm phiền ngươi đi một chuyến."

Tử Thanh càng ngờ vực nhìn Ngô Củ.

Ngô Củ cười to ra, nói:

"Là như thế này, cách đây vài ngày, quả nhân cùng Tào Mạt đã đánh cược."

Tử Thanh kinh ngạc nói:

"Tào tướng quân?"

Ngô Củ gật gật đầu.

Tử Thanh nghĩ thầm, Tào tướng quân ở xa ngàn dặm mà có thể cùng Vương thượng đánh cược, cũng không biết đánh cược cái gì.

Ngô Củ cười nói:

"Vì Quả nhân thua..."

Tử Thanh không lên tiếng, lẳng lặng đợi Ngô Củ nói tiếp, luôn cảm thấy Ngô Củ cười vô cùng nham hiểm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Vì Quả nhân thua, mà Tào Mạt...!hắn cái gì cũng không muốn, chỉ muốn ngươi đến cho hắn sai khiến ba ngày..."

Tử Thanh vừa nghe, trong lòng có hắc tuyến, yên lặng liếc mắt.

Sở Vương cùng Tào tướng quân đánh cược, lại muốn hắn chạy đến Tề quốc cho Tào Mạt sai khiến ba ngày.

Tào Mạt có phải là định hành hạ hắn.

Ngô Củ lộ ra khó xử nói:

"Quả nhân đã mở miệng đồng ý, nói thua thì cái gì cũng được.

Nào có biết Tào Mạt, âm hiểm gian trá.

Bây giờ nếu Quả nhân đổi ý, chẳng phải là...!Bởi vậy liền làm phiền Tử Thanh đi một chuyến thôi, ba ngày rất nhanh."

Tử Thanh vô cùng bất đắc dĩ, bất quá cũng chỉ ba ngày, đi một chuyến liền đi một chuyến.

Cũng rất lâu hắn chưa về Tề quốc.

Năm đó Tử Thanh rời đi còn là tiểu đồng mười bốn tuổi, bây giờ hắn đã mười bảy tuổi.

Tuy rằng không phải rất lâu, thế nhưng cũng qua nhiều năm.

Coi như Tề quốc không có hồi ức đẹp, kia vẫn là quê hương của hắn.

Tử Thanh thu dọn hành lý, coi như là đi nghỉ phép.

Tào Mạt hiện tại là Đại tướng quân Tề quốc, nói là sai khiến người cũng không thể làm quá phận quá đáng.

Tử Thanh tự nghĩ như vậy, bất quá Tử Thanh đánh giá quá chưa đúng độ dày da mặt Tào Mạt.

Ngày hôm sau Tử Thanh xuất phát.

Mặc dù nói là ở lại ba ngày, thế nhưng hành trình phải mất rất nhiều ngày.

Ngô Củ phái binh hộ tống Tử Thanh như đi sứ.

Một đường thuận lợi tới phủ Tào Mạt.

Tử Thanh đi đến phủ Tào Mạt liền biết vì sao muốn hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới.

Bởi vì phủ Tào Mạt quả thực phi thường loạn, lung ta lung tung.

Trong phủ chỉ có một thiện phu, một người chăn ngựa.

Thiện phu nấu bếp kiêm người phụ trách dọn dẹp.

Người chăn ngựa kiêm sai vặt.

Đại thúc thiện phu đã về nhà dưỡng bệnh.

Bây giờ trong phủ Tào Mạt mất một nửa người giúp việc, trở nên loạn rối tinh rối mù.

Người chăn ngựa sắp mệt chết.

Tử Thanh nhìn phủ đệ lung ta lung tung phút chốc nghẹn lời.

Người chăn ngựa còn nói:

"Lão gia ở trong cung, rất nhanh sẽ trở về, tiếp theo sẽ có ba ngày hưu mộc."

Tử Thanh không nghĩ tới trùng hợp như thế.

Tào Mạt còn nghỉ phép ba ngày.

Vậy chẳng phải là mỗi ngày đều nhìn thấy Tào Mạt?

Tử Thanh vừa nghĩ tới Tào Mạt, không lý do giật mình trong lòng.

Chẳng biết vì sao trong lòng lại có cảm giác căng thẳng.

Hắn và Tào Mạt mấy năm không gặp mặt, không biết Tào Mạt hiện tại có thay đổi hay không.

Trong phủ Tào Mạt không có người khác, tỷ như thê tử, con cái.

Tử Thanh nghĩ thầm là do Tào Mạt quá lôi thôi, hơn nữa miệng quá xấu nên không cưới được thê tử.

Tử Thanh tưởng tượng lung ta lung tung, đi vào liền bắt đầu dọn dẹp.

Tử Thanh tiến vào phòng ngủ Tào Mạt, loạn rối tinh rối mù.

Bình rượu ở trên bàn, may mà đã uống cạn, sẽ không rơi vãi khắp nơi.

Tử Thanh vội vàng cuốn ống tay áo lên, sau đó nhanh chóng bắt đầu bận túi bụi thu dọn.

Tử Thanh bận rộn đầu đầy mồ hôi, căn bản không chú ý sau lưng có người lặng lẽ đi vào.

Tử Thanh còn không chú ý, nam nhân kia liền nhẹ nhàng tiến lên, đột nhiên ôm lấy Tử Thanh.

Tử Thanh chấn động, còn tưởng rằng là ai, muốn giãy dụa, lại cảm giác râu đâm trên cổ.

Người kia cười nói:

"Ôi, Tiểu Thanh!"

Tử Thanh vừa nghe là Tào Mạt, lập tức cũng không giãy giụa, nói:

"Tào tướng quân, xin ngài thả tiểu thần ra.

Ngài xem phòng còn biết bao nhiêu chỗ chưa có dọn dẹp xong đó."

"Xì!"

Tào Mạt tựa hồ cảm thấy vô cùng chán, liền buông lỏng tay ra, ngồi ở một bên nhìn Tử Thanh dọn dẹp.

Tào Mạt vừa trở về, còn chưa có thay quan bào.

Tử Thanh quay đầu lại nhìn.

Cũng một thời gian dài không gặp, Tào Mạt trở nên đẹp hơn, không biết có phải ảo giác hay không.

Chỉ là Tào Mạt có chút xuề xòa.

Hắn cũng không phải lớn tuổi, thế nhưng cằm đều là râu.

Cũng không biết có phải quá bận rộn, hắn không để ý chăm chút bề ngoài này nọ.

Vừa nãy hai người cách nhau gần, Tử Thanh cũng cảm thấy râu cọ xước trên cổ vô cùng quái lạ.

Tào Mạt chưa có thay quan bào, trong đôi mắt rất nhiều tia máu, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Hắn trực tiếp nằm ở chỗ ngồi, cười nói:

"Tiểu Thanh, một chốc ngươi thu dọn xong phòng, cũng đến dọn dẹp cho ta."

Tử Thanh:

"..."

Tử Thanh vô cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tào Mạt.

Bất quá Tử Thanh cảm thấy Tào Mạt đích xác cũng thích ăn đòn!

Tử Thanh dọn xong phòng ngủ, quay đầu lại đã thấy Tào Mạt ngủ.

Dáng dấp không chút uy nghiêm của một Đại tướng quân.

Cũng là do mệt mỏi, sắc mặt có chút uể oải, không còn cợt nhả, lộ ra vẻ chính trực, đẹp hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Tử Thanh nhìn Tào Mạt đột nhiên muốn đưa tay sờ gò má của hắn.

Tử Thanh do dự một chút.

Thế nhưng hắn nghĩ thầm, Tào Mạt đang ngủ say, chỉ là chạm thử cũng sẽ không bị phát hiện.

Vì vậy Tử Thanh liền tới ngồi xổm bên cạnh, chậm rãi đưa tay qua.

Động tác rất nhẹ đụng một cái vào má Tào Mạt, vuốt ve râu trên cằm.

Cảm xúc đầu ngón tay tê tê, đột nhiên hắn muốn cảm thán.

Nào có biết trong giây lát này, Tào Mạt đột nhiên mở mắt ra, một phát bắt được tay Tử Thanh.

Tử Thanh giật mình, trợn to hai mắt.

Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Sao nào, Tiểu Thanh bị sắc đẹp ca ca mê hoặc? Thừa dịp ca ca ngủ, lại muốn đánh lén?"

Tử Thanh bị hắn nói như vậy liền đỏ mặt, mạnh mẽ trừng Tào Mạt, nói:

"Tào tướng quân, xin ngài buông tay.

Tiểu thần còn đi phòng khác dọn dẹp."

Tào Mạt không buông tay, còn dùng sức.

"Ôi!"

Tử Thanh liền bị Tào Mạt lôi qua ôm vào trong ngực.

Hai người ngã xuống chiếu.

Chiếu căn bản không đủ, vì vậy liền lăn tới trên đất.

May mà Tử Thanh mới vừa dọn dẹp tương đối sạch sẽ.

Tào Mạt ôm Tử Thanh không buông tay, cười nói:

"Tiểu Thanh, ta đây ngoại trừ thiếu người sai khiến, còn thiếu phu nhân.

Có muốn tới làm phu nhân Đại tướng quân hay không?"

Tử Thanh bị hắn nói mặt đỏ chót, co gối thúc mạnh vào bụng hắn.

Tào Mạt đau đến nhanh chóng thả tay.

Tử Thanh cũng là người luyện võ, mặc dù trong mắt Tào Mạt là mèo quào trò vặt, bất quá vừa nãy không phòng bị, bởi vậy trúng chiêu, bị đá rất đau.

Tào Mạt khoa trương gào thét, Tử Thanh vội vàng nói:

"Tào tướng quân đừng đùa nữa đi."

Tào Mạt nói:

"Được được được, Tiểu Thanh không thích làm phu nhân, là thích làm người sai vặt."

Tào Mạt nói, ngồi dậy.

"Vậy Tử Thanh gọi ca ca tốt nghe một chút.

Ta đã lâu không nghe ngươi gọi như vậy."

Tử Thanh trừng Tào Mạt, nói:

"Ta chưa từng gọi như vậy!"

Tào Mạt vừa nghe, cười ha ha.

Tử Thanh cũng phát hiện mình thất thố, quay đầu không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài, lại bắt đầu dọn phòng khác.

Tào Mạt cùng đi ra ngoài, nói:

"Tử Thanh, Tiểu Thanh, đệ đệ ngoan, giận sao? Đừng giận ca ca tốt, được chứ?"

Tào Mạt một đường đi theo Tử Thanh.

Hắn còn mặc quan bào, rõ ràng dáng người cao to nghiêm túc, kết quả nhất định phải nói lời cợt nhả.

Tử Thanh bị hắn làm cho không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là không để ý tới hắn.

"Tử Thanh, tạm thời đừng dọn dẹp phòng, đến dọn dẹp ta."

Tử Thanh nhìn bộ dáng hắn, chẳng biết vì sao hai má có chút nóng lên, luôn cảm thấy Tào Mạt đặc biệt xấu xa.

May là trong phủ không có ai, không thì sẽ bị người hiểu lầm.

Tào Mạt từ trong cung trở về, những ngày qua hắn làm việc liên tục, mệt thảm, thật vất vả được hưu mộc ba ngày.

Tử Thanh cùng Tào Mạt trở về phòng ngủ, giúp hắn thay quan bào.

Tào Mạt cười híp mắt nhìn Tử Thanh tỉ mỉ xếp quan bào ngay ngắn.

Tử Thanh xếp quan bào xong, liền đi lấy xiêm y lại đây, chuẩn bị giúp Tào Mạt đổi.

Tào Mạt lại cười nói:

"Đừng đổi, một chốc lại phải cởi ra."

Hắn vừa nói như thế, mặt Tử Thanh đỏ lên.

Tào Mạt cười ha ha nói:

"Tiểu Thanh, ngươi tưởng tượng đi nơi nào? Ta là nói ta trong mấy ngày qua mệt mỏi, bây giờ đi tắm rửa rồi ngủ."

Tử Thanh cảm giác mình đến phủ Tào Mạt, con ngươi trừng riết rơi mất.

Tào Mạt luôn trêu đùa, quả thực Tử Thanh không còn mặt mũi gặp người.

Tào Mạt nói hắn mệt mỏi, muốn tắm rửa đi ngủ, Tử Thanh liền đi nấu nước.

Phải cho hắn mau ngủ, miễn cho nói lung ta lung tung, nghe liền cảm thấy xấu xa.

Tào Mạt ở trong phòng chờ, Tử Thanh đi đun nước.

Khi nước mang đến, Tử Thanh liền thấy Tào Mạt lại nằm ở chiếu, lúc này ở trần.

Tử Thanh nhìn trong lòng có chút rạo rực.

Tử Thanh vội vã cúi đầu, đem nước cho vào trong thùng tắm.

Tới tới lui lui mấy lần, thùng tắm cũng đã đủ, Tử Thanh nói:

"Tào tướng quân, có thể tắm rửa."

Tào Mạt bò dậy, đi nhanh lại, cười híp mắt nói:

"Có Tử Thanh thật tốt, thực sự là thuận tiện."

Tử Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn Tào Mạt.

Thuận tiện?

Tào Mạt đi tắm, Tử Thanh có thể rời đi thu dọn phòng khác.

Kết quả Tào Mạt không cho hắn đi.

"Tử Thanh, ngươi nhanh bóp vai cho ta.

Mấy ngày nay mệt thảm, bóp bả vai giải mệt."

Tử Thanh không nhìn Tào Mạt, vẫn là đi tới sau lưng bóp bả vai cho hắn.

Vai cũng đều là cơ bắp, hận không thể nắm, quả thực so với dọn phòng xá còn mệt hơn, hơn nữa áp lực cũng lớn.

Tào Mạt thân hình cao lớn, đầy cơ bắp, diện mạo tuấn mỹ, mang theo sự bất cần nhưng đầy sức hút.

Tử Thanh cảm giác có chút đổ mồ hôi, mím môi chuyên tâm xoa bóp.

Tử Thanh muốn chuyên tâm, Tào Mạt lại cố tình quấy rối.

Hắn cũng không có lộn xộn, chỉ là vẫn luôn rầm rì hoặc là nói thoải mái thật thoải mái, hoặc là nói sảng khoái, nói chung lung ta lung tung khiến Tử Thanh nghe áp lực rất lớn, không ngừng đổ mồ hôi.

Thật vất vả tắm rửa xong, Tào Mạt để trần chạy tới chạy lui, cũng không ngượng ngùng.

Dù sao bên trong phủ hiện tại chỉ hai người bọn họ, cũng không có gì ngượng ngùng.

Tào Mạt muốn nghỉ ngơi, nhất định muốn Tử Thanh canh bên cạnh hắn.

Tử Thanh hết cách rồi.

Hắn trước đây cũng thường túc trực bên cạnh khi Sở Vương ngủ, nhưng do thể chất Sở Vương ốm yếu.

Còn Tào Mạt ai có thể làm gì hắn.

Tào Mạt nằm ở trên giường, thở phào một cái, nói:

"Ôi, có người sai khiến thật tốt."

Tử Thanh liền lén trừng mắt, vô cùng tức giận.

Tào Mạt cười nói:

"Ta ngủ, ngươi canh chừng nha."

Tào Mạt nói, nhắm mắt lại.

Tử Thanh nhìn hắn ngủ cũng liền thả lỏng, đi ra gian ngoài ngồi.

Hôm nay xem như là mệt thảm, liên tiếp vài ngày ngồi xe, vừa đến phải dọn phòng, còn bị Tào Mạt hành hạ, hiện tại Tử Thanh cảm thấy thể lực có chút không được, rất nhanh liền ngủ.

Tào Mạt vốn chưa ngủ, hắn tai thính mắt tinh, liền nghe người phía ngoài ngủ rồi.

Hắn nở nụ cười, ngồi dậy, lặng lẽ đi ra ló đầu nhìn.

Tử Thanh quả nhiên đang ngủ, dáng dấp kia đặc biệt đáng yêu.

Cũng chỉ có khi ngủ, Tử Thanh mới như đúng như mười bảy tuổi, không còn trầm ổn cẩn thận.

Tào Mạt đi tới, nhẹ nhàng ôm Tử Thanh.

Tử Thanh không tỉnh lại, chỉ là hừ một tiếng.

Tào Mạt cười trộm một tiếng, đem Tử Thanh vào đặt ở trên giường mình.

Tử Thanh ngủ thẳng đến hừng đông, khi mở mắt ra đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mê man nhìn người trước mặt.

Tử Thanh mê mang một trận, đột nhiên sợ hết hồn, trợn tròn đôi mắt.

Vào lúc này người ngủ ở bên cạnh cũng đã mở mắt ra, tựa hồ thưởng thức Tử Thanh mắt tròn vo.

Tào Mạt thừa dịp Tử Thanh ngẩn người, đến gần hôn một cái.

Tử Thanh vội vàng che miệng mình, nói:

"Ngươi!"

Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Tử Thanh là mèo lười, mau dậy."

Tử Thanh sợ đến vội vàng bò dậy.

Nhìn kỹ hắn ngủ ở giường Tào Mạt, khó trách lúc tỉnh lại trong lòng Tào Mạt, không biết chuyện gì xảy ra.

Tào Mạt tâm trạng rất tốt.

Tử Thanh đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Tào Mạt liền ở trong sân luyện công.

HunhHn786 Tử Thanh trở lại liền thấy Tào Mạt ở trần đang luyện công.

Dù sao Tào Mạt là tướng quân, phải thường luyện công phu mới được.

Tào Mạt nghiêm túc kỳ thực rất có sức hấp dẫn.

Có rất nhiều người muốn làm mai cho Tào Mạt, bất quá Tào Mạt nói mình quá nghèo, không nuôi nổi phu nhân.

Hai người ăn cơm xong, Tào Mạt nói:

"Tối hôm nay ta phải dự tiệc, Tiểu Thanh đi cùng ta đi."

Tử Thanh gật gật đầu, nghĩ thầm Tào Mạt tuy rằng hưu mộc cũng bề bộn nhiều việc.

Tử Thanh ban ngày dọn dẹp, sau đó chuẩn bị y phục cho Tào Mạt.

Buổi chiều Tào Mạt đổi xiêm y xong, cả hai cùng xuất phát.

Tào Mạt cùng Tử Thanh lên xe ngựa đi dự tiệc.

Nghe nói là một sĩ phu mừng thọ sáu mươi tuổi, bởi vậy tiệc rất nhiều đồng liêu.

Tào Mạt đi vào, phút chốc liền biến thành tiêu điểm, tất cả đều tụ lại bắt chuyện.

Không chỉ là đồng liêu lại nịnh nọt, rất nhiều thiên kim tiểu thư tới tham gia chủ động lại chào hỏi Tào Mạt.

Tào Mạt miệng ngọt, các cô nương đều bị Tào Mạt chọc vui vẻ.

Tất cả mọi người mời rượu lẫn nhau, Tào Mạt uống có chút nhiều.

Tử Thanh chỉ sợ hắn say mượn rượu làm càn, thời điểm đó nhất định là khó rồi.

Tử Thanh liền vội vàng nói:

"Tào tướng quân, đừng uống nữa, ngài uống nhiều rồi."

Tào Mạt cười híp mắt nói:

"Không được.

Nếu Tiểu Thanh hôn ta một cái, vậy ta liền không uống."

Tử Thanh vừa nghe, đầu tiên là mặt đỏ lên, lập tức đen lại, thấp giọng nói:

"Tướng quân, đừng tiếp tục đùa giỡn."

Tào Mạt nhìn hắn, kỳ quái nói:

"Vì sao ngươi cảm thấy ta là đùa giỡn? Không được sao, Tử Thanh?"

Tử Thanh sờ môi không nói gì.

Thái độ Tào Mạt đối với Tử Thanh rất nhiều người nhìn ra rồi, chỉ là Tử Thanh vẫn luôn không chịu tiếp thu thôi.

Trước đó hai người cũng từng hôn môi.

Nói thật, Tử Thanh thích cảm giác đó, mới mẻ cực kỳ, mang theo một cảm giác không thể chống lại, còn có sức mê hoặc.

Chỉ là Tử Thanh không dám...

Vì sao không dám?

Bởi vì Tử Thanh cảm thấy mình chỉ là một tiểu thần, nói trắng ra là nô lệ.

Hắn không có tuổi ấu thơ, phải vượt qua những ngày ở tầng lớp thấp hèn.

Rất nhiều người không hiểu Tử Thanh vì sao trung thành Tề Hầu.

Tề Hầu chỉ là cứu hắn một mạng thôi, còn đem đến bên cạnh Công tử Củ nằm vùng.

Công tử Củ ngược đãi Tử Thanh, làm cho thương thế của hắn đầy rẫy.

Tử Thanh vẫn cứ trung thành với Tề Hầu, có phải Tử Thanh là ngốc, có phải đầu óc có vấn đề?

Đó là bởi vì không ai có thể lĩnh hội sự tuyệt vọng.

Khi chưa gặp Tề Hầu, hắn là một tên đầy tớ, so với gia súc còn không bằng, bị bắt nạt, coi như đánh chết, ngược đãi chết cũng không ai nói một câu.

Khi đó Tử Thanh rất tuyệt vọng, hắn chết chắc rồi.

Lúc đó Tề Hầu xuất hiện, chỉ nói một câu cứu hắn.

Sau đó Tử Thanh mang ơn Tề Hầu, bị phái đến bên cạnh Công tử Củ nằm vùng, vẫn bị ngược đãi nhưng không còn tuyệt vọng.

Tử Thanh theo bản năng mà sờ cổ tay của mình.

Hai cổ tay của hắn vết sẹo vĩnh viễn cũng không xóa được.

Đó là vết tích chứng thực, Tử Thanh là một tên đầy tớ.

Tuy rằng bây giờ hắn sống rất tốt, hết thảy đều rất bình thường.

Thế nhưng Tử Thanh rõ ràng mình là một nô lệ, không thể đòi hỏi quá nhiều, bởi vì đòi hỏi nhiều sẽ mất đi nhiều.

Chớ thấy hắn ngày thường rất thận trọng, chuyện gì cũng rất bình tĩnh, kỳ thực hắn tự ti rất nặng.

Tử Thanh nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của mình, không lên tiếng, cúi đầu.

Tào Mạt nhìn thấy vẻ mặt đó, đột nhiên đứng lên rời đi, đi mời rượu người khác.

Tử Thanh đứng ở xa xa nhìn, nghĩ thầm Tào tướng quân giận rồi.

Tào Mạt rời chỗ, rất nhiều người đến chúc rượu, còn có cô nương.

Tào Mạt bưng ly rượu, cười híp mắt đáp lời, còn chủ động kính rượu một cô nương.

Nữ tử kia thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng uống cạn.

Tử Thanh đứng ở đằng xa nhìn những nữ tử trẻ tuổi điên đảo vì Tào Mạt, đồng liêu cũng nịnh bợ nịnh hót Tào Mạt.

Tử Thanh càng cảm thấy mình là người ngoài, không nên quấy rối Tào Mạt.

Tuy rằng nghĩ như thế, nhưng nhìn thấy Tào Mạt cùng những cô gái chuyện trò vui vẻ, trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy không thoải mái, có chút chua.

Tử Thanh rõ ràng đây chính là đố kị.

Hắn không có tư cách đi đố kị.

Tử Thanh một mình yên lặng lĩnh hội cảm giác chua xót.

Vào lúc này có người lại gần Tử Thanh.

Tử Thanh có chút giật mình.

Người đến là thiếu gia, bộ dạng rất có tiền, cảm thấy Tử Thanh tướng mạo đẹp đẽ mới đến gần.

Tử Thanh bây giờ đã không phải tiểu đồng nho nhỏ thanh tú.

Hắn đã trổ mã, đâu chỉ là thanh tú, dung mạo có chút phong lưu.

Hơn nữa khí chất điềm đạm, thoạt nhìn càng thu hút người khác.

Thiếu gia cười híp mắt đi tới, nói:

"Một mình sao? Thực sự là đúng dịp, ta cũng vậy.

Hai chúng ta uống một ly?"

Tào Mạt đi ra cố ý cùng những cô gái khác thân thiết, vốn định muốn cho Tử Thanh ghen.

Chỉ là hắn không nghĩ tới Tử Thanh có người khác bắt chuyện, người kia còn muốn mời rượu Tử Thanh.

Tào Mạt trái lại một bụng giấm chua, vô cùng tức giận.

Hắn bước nhanh tới, nắm cổ tay Tử Thanh, nói:

"Tử Thanh, đi theo ta."

Tử Thanh sợ hết hồn, bị Tào Mạt túm đi, căn bản chưa kịp nói chuyện.

Tào Mạt lôi Tử Thanh tới góc vắng vẻ của hoa viên.

Bởi vì tức giận, hắn thở phì phì như một con dã thú, trừng Tử Thanh.

Tử Thanh dựa vào tường, đã không thể lui được nữa, luôn cảm thấy ánh mắt Tào Mạt đặc biệt đáng sợ.

Tào Mạt cúi đầu, gắt gao nhìn chăm chú vào Tử Thanh.

Hắn nheo mắt lại, giọng khàn khàn, nói:

"Tử Thanh, ta không được?"

Tử Thanh kinh ngạc nhìn hắn.

Tào Mạt hiếm thấy nghiêm túc như vậy, ngày thường đều cợt nhả, không phải gọi "Tiểu Thanh" chính là "đệ đệ ngoan", nói chung không đứng đắng.

Bây giờ đột nhiên hắn nghiêm túc, Tử Thanh sững sờ không dám đối mặt hắn.

Tử Thanh rõ ràng tự ti, căn bản không dám nhìn Tào Mạt.

Cái gì cẩn thận, thận trọng, đều là Tử Thanh tự che đậy mà thôi, tất cả đều không đỡ nổi một đòn.

Tử Thanh cúi đầu.

Tào Mạt tựa hồ uống say rồi, cười khổ một tiếng, thấp giọng nói:

"Tử Thanh, ta không được ? Không được ?"

Tào Mạt lặp đi lặp lại nhiều lần câu hỏi đó.

Tử Thanh đành phải quyết tâm, nói:

"Không được."

"Vì sao không được?"

Tử Thanh không ra lời.

Hắn sợ nhìn thẳng vào sự tự ti của bản thân.

Tử Thanh không nói lời nào, Tào Mạt cũng không nói chuyện.

Trong lúc nhất thời, Tử Thanh còn tưởng rằng Tào Mạt đã ngủ.

Cuối cùng Tào Mạt cũng mở miệng.

Giọng khàn khàn, đôi môi kề sát ở lỗ tai Tử Thanh, nói:

"Tử Thanh, ta phải đi làm nhiệm vụ rất xa, chỗ rất xa.

Hơn nữa còn là trường kỳ đi sứ.

Ta trăm phương ngàn kế lừa đem ngươi từ chỗ Sở Vương đến đây, kỳ thực chính là vì cái này.

Chúng ta khả năng vĩnh viễn không thể gặp lại."

Tử Thanh vừa nghe, chấn động mạnh, trong lòng như là bị xé rách.

Tử Thanh cùng Tào Mạt cũng rất lâu không gặp mặt, Tử Thanh trong lòng không cảm thấy thế nào.

Mà bây giờ nghe Tào Mạt nói ra những lời này, Tử Thanh không lý do rất đau lòng.

Tử Thanh cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Tào tướng quân có lẽ chỉ thích bề ngoài của ta."

Tào Mạt vừa muốn nói chuyện, Tử Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

"Nếu Tào tướng quân cố chấp như thế, ta có thể hầu hạ Tào tướng quân."

"Hầu hạ?"

Tào Mạt tựa hồ lấy làm kinh hãi.

Tử Thanh nói ra lời này mặt đỏ lên một chút.

"Qua hôm nay, cũng chỉ còn lại một ngày, ta nguyện tý hầu Tướng quân, theo ý tướng quân xử trí."

Tử Thanh nói xong, Tào Mạt rất lâu không nói gì.

Khi Tử Thanh cho là Tào Mạt sẽ từ chối, đột nhiên hắn nói:

"Đây là ngươi nói."

"A!"

Tử Thanh kinh hãi, lập tức kêu một tiếng, lại bị Tào Mạt bế lên, chạy nhanh ra truy xe liền trở lại phủ.

Tử Thanh căn bản không có cách bình tĩnh lại.

Trở về phủ, Tào Mạt cũng ôm người về phòng ngủ.

Tổng cộng ba ngày, chỉ còn một ngày.

Tử Thanh đồng ý hầu hạ Tào Mạt, hai người điên cuồng rất lâu, mãi đến tận khi Tử Thanh chuẩn bị rời Tề quốc, Tào Mạt cũng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Đêm cuối hai người vẫn luôn quấn quýt đến bình minh.

Tử Thanh ngủ rất say, ánh sáng chiếu vào đôi mắt lúc này mới tỉnh.

Hắn tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, giường cũng hơi lạnh.

Tử Thanh ngồi dậy, liền thấy một cuộn da dê đặt bên cạnh.

Hắn mở ra nhìn, là thư Tào Mạt.

Ta đi làm nhiệm vụ chỗ rất xa, có lẽ là một năm, hai năm, cũng có lẽ là mười năm, hai mươi năm.

Chúng ta khả năng vĩnh viễn cũng không được gặp nhau.

Thế nhưng không sao cả, ta đã thoả mãn.

Đời này ta sẽ không quên Tử Thanh, cũng sẽ không cưới vợ.

Tiểu Thanh, trân trọng!

Tử Thanh nhìn thư, chẳng biết vì sao nước mắt chảy xuống như vỡ đê, nước mắt ào ào.

Tào Mạt đã đi rồi, người chăn ngựa nói sáng sớm hắn liền đi, dẫn theo đoàn đi sứ.

Bởi vì không có cách nào tiễn Tử Thanh, bởi vậy hắn nhờ người chăn ngựa đưa một ít thức ăn ngon để Tử Thanh ăn trên đường.

Tử Thanh hôm nay cũng phải về Sở quốc, rất mau cũng ra khỏi Lâm Truy thành.

"Đại nhân, ra khỏi Lâm Truy thành rồi!"

Bên ngoài có người thông báo.

Tử Thanh nghe, có chút mất mát, nhấc lên màn xe nhìn.

Lâm Truy thành càng lúc càng xa.

Lâm Truy thành...

Bây giờ Lâm Truy thành đã không như năm ấy có Tề Hầu cứu mạng hắn, cũng không còn ai đối xử tốt với hắn như Sở Vương, càng không có Tào Mạt, chỉ còn dư lại một sự náo nhiệt phồn vinh.

Còn có cái gì có thể lưu luyến hắn đây?

Tử Thanh thả mành xuống, ánh mắt dừng lại túi vải trong ngực.

Hắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong có rất nhiều điểm tâm sắp xếp tỉ mỉ đẹp mắt.

Tử Thanh bốc một cái bánh đưa vào trong miệng.

Vị ngọt ngào chậm rãi tan ra, hắn lại cảm giác đắng chát.

Đây là do hắn kiên trì, cũng không oán được người khác.

Tử Thanh vừa ăn, vừa rơi nước mắt, làm ướt cả điểm tâm.

Tử Thanh trở về Sở quốc, vào cung.

Ngô Củ thấy hắn trở về, kinh ngạc nói:

"Tử Thanh, ngươi làm sao vậy? Tào Mạt tiểu tử kia có phải là khắt khe với ngươi.

Mắt ngươi sao lại như vậy?"

Tử Thanh nhanh chóng lắc đầu, nói:

"Không có gì, chỉ là có chút không quen khí hậu, hiện tại không sao."

Ngô Củ lúc này mới yên tâm, nói:

"Nếu thân thể không thoải mái, gọi Đường Nhi đến xem cho ngươi một chút."

Tử Thanh nói:

"Thật không sao, tạ ơn Vương thượng quan tâm."

Ngô Củ cũng không có hỏi nữa, liền nói:

"Tối hôm nay có tiệc đón chào.

Đoàn sứ thần đã vào dịch quán nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ tiến cung.

Không có Tử Thanh không thể hài lòng, một chốc ngươi đi xem xem tiệc chuẩn bị như thế nào rồi, cũng để Quả nhân yên lòng."

Tử Thanh nói:

"Vâng, Vương thượng, Tử Thanh đi ngay."

Tử Thanh nói, hành lễ, liền lui ra khỏi tiểu tẩm cung, đi xem bố trí tiệc như thế nào rồi.

Trở về Sở quốc, cảm giác hết thảy đều rất yên bình, đau nhức trong lòng khó tựa hồ cũng bắt đầu bị đè xuống, chỉ cần mỗi ngày bận rộn, có lẽ liền không nhớ.

Tử Thanh nghĩ thầm Tào Mạt có lẽ cũng là như vậy.

Đợi đến hắn quen nữ tử tốt, có lẽ liền không nhớ đến phần tình cảm này nữa, như vậy đều đại hoan hỉ.

Tử Thanh cảm thấy hơi mê man, nhìn sảnh tiệc bỗng nhiên mắt lại ướt.

Cung nữ bên cạnh sợ hết hồn, kinh ngạc nói:

"Đại, đại nhân, ngài làm sao vậy? !"

Tử Thanh vội vã giơ tay che mắt, nói:

"Không sao, có vật gì bay vào mắt.

Ta qua bên kia một chốc, các ngươi tiếp tục làm việc đi."

Tử Thanh hít sâu một hơi, cất bước đi.

Rất nhanh đã bố trí kỹ càng, thoạt nhìn rất phô trương.

Thời điểm hoàng hôn, rượu ngon món ngon đã sắp xếp cẩn thận, chờ khách quý đến.

Tử Thanh đứng ở tiểu tẩm cung, Ngô Củ cùng Tề Hầu đang thay y phục, chuẩn bị đi dự tiệc.

Tề Hầu tự mình chải tóc cho Ngô Củ.

Hắn cười híp mắt đem một lọn tóc đặt ở bên mép hôn một cái.

HunhHn786

Gương đồng tuy rằng không rõ ràng, thế nhưng hành động của Tề Hầu, Ngô Củ vẫn là thấy được, quay đầu lườm hắn một cái, nói:

"Đừng có chậm chạp trốn việc, nhanh chải đầu.

Nếu không để Tử Thanh đến làm, trễ mất rồi."

Tề Hầu liền vội vàng nói:

"Được được được, Cô chải tóc, Cô chải tóc.

Không có trốn việc."

Tề Hầu nói, động tác nhanh nhẹn.

Hắn chải tóc kỹ, liền sửa sang áo bào, cười híp mắt hôn môi Ngô Củ một cái, nói:

"Nhị ca thật là đẹp mắt."

Ngô Củ nở nụ cười, đưa tay ngắt cằm Tề Hầu.

Tuy rằng Tề Hầu thân hình cao lớn, bất quá Ngô Củ cũng làm ra dáng, cười nói:

"Ừ, Tề Công cũng không lại."

Tề Hầu đàng hoàng trịnh trọng nói:

"Nhị ca, ngươi trêu đùa Cô.

Một chốc sau buổi tiệc Nhị ca cần phải chịu trách nhiệm."

Ngô Củ không nhịn được, lườm hắn một cái.

Hắn lại mặt da dày, khẳng định sẽ đòi ăn món ngon.

Tử Thanh đứng ở một bên, cúi thấp đầu xuất thần nghe Sở Vương cùng Tề Hầu đối thoại.

Nói mỗi ngày đều trêu chọc vẫn không biết mệt.

Kỳ thực cũng có một người như thế, cũng thích nói lời không có ý nghĩa với Tử Thanh.

Mỗi một câu đều là Tiểu Thanh, đệ đệ ngoan...

"Tử Thanh? Tử Thanh! ?"

Ngô Củ hô hai tiếng, Tử Thanh mới tỉnh giấc mộng.

Ngô Củ có chút bận tâm, nói:

"Tử Thanh, ngươi không có chuyện gì chứ? Không phải là còn chưa khỏe? Hay là đi nghỉ ngơi, đừng đi đến bữa tiệc."

Tử Thanh liền vội vàng lắc đầu nói:

"Không có chuyện gì."

Tử Thanh đi theo Ngô Củ cùng Tề Hầu tới bữa tiệc.

Nhóm sĩ phu đã có mặt, sứ thần cũng sắp tới.

Tử Thanh đứng ở phía sau Ngô Củ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi thấp đầu.

Tiếng bước chân rất vững vàng tiến vào.

Tề Hầu cười nói:

"Thực sự có khoẻ hay không? Nghe nói ngươi gần đây rất bận sao mặt mày hồng hào.

Cô nhìn ngươi ngược lại thấy trải qua rất tự tại?"

Tề Hầu khẩu khí tựa hồ rất quen thuộc đối phương.

Sở Vương cũng cười.

Tử Thanh không hề hứng thú, cúi thấp đầu, nhìn tay áo của chính mình.

Ngay tại lúc này, sứ thần cười khẽ một tiếng, lập tức giọng trầm thấp vang lên, còn mang theo không đứng đắn, nói:

"Nhờ phúc Sở Vương cùng Quân thượng.

Chuyện tốt tới, mặt mày sao có thể không hồng hào?"

Tử Thanh chấn động mạnh một cái, cả người đều bối rối, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sứ thần.

Sứ thần mặc giáp màu đen, mũ kẹp ở phía dưới cánh tay, tay còn lại cầm bảo kiếm.

Thân hình cao lớn cường tráng, khuôn mặt mang theo nụ cười không đứng đắn.

Tử Thanh trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Sứ thần đem mũ giáp cùng bội kiếm thả xuống, lập tức quỳ hành đại lễ.

"Ti tướng Tào Mạt, bái kiến Quân thượng, bái kiến Sở Vương."

Tử Thanh ngơ ngác chưa hoàn hồn lại.

Ngô Củ cười híp mắt nói:

"Tào tướng quân đường xa đến, liền không cần đa lễ, mời vào chỗ thôi."

Tào Mạt cười cười, chắp tay nói:

"Tạ ơn Quân thượng, tạ ơn Sở Vương."

Hắn nói, đứng lên, liền ngồi vào chỗ.

Tử Thanh ngẩn ra.

Tào Mạt không phải nói đi địa phương rất xa làm nhiệm vụ? Sao đột nhiên chạy đến Sở quốc?

Hắn ngồi ở chỗ ngồi, vẻ mặt muốn ăn đòn.

Tử Thanh hận không thể trừng rơi tròng mắt.

Tâm trạng hừng hực nhảy loạn, vừa mài răng vừa phẫn hận, có phức tạp lẫn chua xót.

Hắn cảm giác mình bị Tào Mạt chỉnh, đã tức nói không ra lời.

Tử Thanh vô cùng tức giận, tìm thời điểm rời đi.

Kỳ thực là vì mắt còn sưng đỏ, dù sao khóc rất lâu, để Tào Mạt thấy được chẳng phải là quá mất mặt.

Tử Thanh rời đi, nào có biết Tào Mạt cũng đứng lên rời đi.

Ngô Củ xa xôi nói:

"Tào Mạt, nếu như ngươi làm Tử Thanh khóc nữa, Quả nhân tuyệt đối không tha ngươi."

Tào Mạt cười nói:

"Sở Vương yên tâm, Mạt sao nhẫn tâm chứ?"

Tào Mạt nói, nhanh chóng xông ra ngoài, nhanh chân đuổi theo Tử Thanh.

Tử Thanh đi về phía trước, đột nhiên có người từ sau lưng ôm lấy hắn, dọa Tử Thanh nhảy một cái.

Hắn quay đầu nhìn lại thấy là Tào Mạt.

Tử Thanh càng tức giận, gập khuỷu tay đánh vào ngực Tào Mạt.

Tào Mạt phản ứng rất nhanh, giữ cùi chõ Tử Thanh, cười, nói:

"Tiểu Thanh, sao vừa thấy mặt đã đánh người?"

Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Tào tướng quân đùa bỡn người, còn hỏi ta?"

Tào Mạt cười nói:

"Tử Thanh ngoan, ta sao đùa giỡn ngươi? Lòng ta thương ngươi còn không kịp.

Ngươi xem, ta nói đi địa phương rất xa làm nhiệm vụ.

Tề quốc đi Sở quốc phải mất cả một tháng đó, không phải rất xa sao?"

Tử Thanh nghe hắn ngụy biện, càng tức không chịu được.

Tào Mạt ôm chặt, hôn một cái lên mí mắt của Tử Thanh, nói:

"Tử Thanh, ngươi khóc ? Sưng cả hai mắt."

Tử Thanh lập tức nói:

"Không có."

Tào Mạt lại tự biên tự diễn cười nói:

"Ta thật vui, ngươi yêu ta."

Tử Thanh mặt đỏ rần, nói:

"Ngươi, người này sao không nghe ta nói!"

Tào Mạt cười nói:

"Bởi vì ta biết Tiểu Thanh miệng rất cứng.

Ta từ Tề quốc ngàn dặm xa xôi tới Sở quốc, cũng sẽ không để cho ngươi chạy.

Tiểu Thanh, để ca ca hôn."

Tử Thanh lườm một cái, chỉ là lại không đành lòng từ chối.

Hắn ôm Tào Mạt, mím mím môi, chủ động dán môi vào môi Tào Mạt.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!